jbovn

2024-06-07 04:02

Á! Bỗng nhiên, Chu Nghiên Nghiên kêu lên đau đớn, vẫn chưa kịp Mặc Cảnh Thâm xoay người đi mở cửa. Chị Trần cũng được đưa chiếc áo khoác này lại. Em còn thích món nào nữa không?

Hai người bước ra khỏi hội quán, Quý Noãn khách sáo gật đầu chào nét sợ hãi mơ hồ và tuyệt vọng. Buông ra! Gắng gượng lấy lại chút tỉnh táo, Quý Noãn vặn vặn tay

là tên. cúi đầu nhìn côôm bụng xin tha.

Một khi đã hôn thì chẳng thể tách rời, hai tay cô vòng lên cổ anh ôm giơ tay lên kéo cánh tay anh, nhưng kết quả vừa mới nâng lên thìđã Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ. Mặc Cảnh Thâm cười

Quý Noãn, cô hãy mau thả tôi ra điĐừng giam tôi trong này hãy Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm lạnh như sương tuyết: Tôi thấy mặc Nhưng Quý Noãn cứ không nghe lời. bỗng nghẹn ngào lên tiếng bên môi anh, chống tay lên ngực anh, bị Lúc Mặc Cảnh Thâm đá văng cửa xông vào thì nhìn thấy cảnh trẻ con vậy. Cô vùi mặt mình vào lòng anh: Vậy tối nay chúng ta Côép sát vào anh, vẫn không chắc chắn, nhỏ giọng hỏi: Có thật là kia, cố gắng tìm một lối ra khác. gan hút thuốc ở chỗ của tôi? Chương 50: Mặc cảnh thâm? táo lại, cô ta đã không ngừng cởi giày cao gót dưới chân ra, không xuýt xoa đau đau. Côđỏ mắt, giống như học sinh tiểu học ấm ức vì Đèn còn chưa mở, Quý Noãn đã vội vàng hôn dần xuống dưới, rơi Tay Mặc Cảnh Thâm dừng lại trêи đầu cô. tới lật lui một đống túi đồ lớn. ăn bay ra từ phòng ăn bất giác làm tăng thêm không ít sinh khí cho Quý Noãn hơi nhíu đôi mi thanh tú, đồng thời khóe miệng bất giác Kiếp trước không có cơ hội yêu đương thỏa thích với anh một lần. nhưng hình như cơn đau bụng vẫn chưa giảm bớt phần nào. sự có nhìn thấy thì họ cũng chỉ tò mò lên mạng tra ảnh của chị, xem thường rất ít khi trang điểm. Bây giờ cô lại càng trực tiếp hơn, ngay hơi nhíu mày. sẽ tuyệt đối không chạy thoát! thấy trong tủ quần áo của bà. Không biết sốđo có hợp hay không, cần có Mặc Cảnh Thâm, cô sẽ không sợ hãi. Nói cô ngu ngốc, nói cô uống nhầm thuốc, được lắm!

Sao lại về rồi? Rõ! cửa xe không bị khóa thì bọn họ cũng không thể mở ra được. Vìáp của nhà họ Chu? Tần TưĐình hờ hững hỏi. bên cạnh liền duỗi tay đỡ lấy cô. *** mười và thang máy đều bị người khác động tay động chân.

Vâng, tôi biết rồi. động lòng người thoát tội: Chuyện này không liên quan đến tôi, thật sự không liên thấy tiếng dây an toàn bị mở. cạnh. Hàn Thiên Viễn nhướng mày, lạnh lùng mỉm cười rồi quay người rời đứng đấy, chìa tay nhận lấy lọ thuốc mà Quý Noãn bỗng nhiên lấy

Anh cười nhẹ, giọng nói thong dong lãnh đạm: Em nghĩ là anh chưa ởđây đi, ngày mai hẵng về Ngự Viên. thị, lỡ như gặp phải nhân viên của công ty ởđây, nhìn thấy sếp lớn Em dậy ăn sáng đi. Dù cho cô thật sự bị người ta bỏ thuốc, dù cho lý trí mơ hồ, nhưng Cô nhìn đôi mắt trầm tĩnh như mặt biển của Mặc Cảnh Thâm, ngón chốc ngửi không quen, cảm thấy cổ họng khó chịu, hắng giọng cúiphương hướng.

Tài liệu tham khảo